|
Bài Hành Mùa Đông
Chiếc lá cuối cùng theo gió đi
Mùa Thu vừa khuất, Đông lại về
Tuyết sương rét buốt đời luân lạc
Ta rót mời ta chén lưu ly
Hề, ta uống cùng ta đến sáng
Rượu uống một mình dễ mấy khi
Tha phương viễn xứ mình ngồi một
Ta uống cho vơi nỗi sầu này
Lời thề non nước còn mang nặng
Mà hết nửa đời vẫn trắng tay
Trôi nổi từ nửa vòng trái đất
Gia tài còn lại nỗi đắng cay
Ví thể anh hùng khi lỡ vận
Bán than rừng lạ đếm từng ngày
Xá gì một tấm thân chùm gởi
Chỉ thương đất nước lắm đọa đày
Dân Việt triền miên cơn khổ nhục
Dưới ách bạo tàn của ai đây ?
Tây, Mỹ, Tàu, Nga đều bỏ cuộc
Mà sao thế sự vẫn buồn thay
Nước Việt đã thuộc về người Việt
Mà sao khổ lụy lắm người ơi
Hỡi ơi, tổ quốc lâm mạt vận
Quyền bính vào tay lũ bịp đời
Giải phóng : Búa liềm kề cổ họng
Cách mạng: Vạn người máu lệ rơi
Độc lập: Quê hương then chốt kín
Dân chủ: Căm hờn chẳng hé môi
Đời mới: Nhân dân vô sản đói
Cán, ủy tập tành thói thịt xôi
Quê hương mà ngỡ lòng đất địch
Ngục thất, lao trường mọc khắp nơi
Con Hồng cháu Lạc xua ra biển
Cao bay xa chạy rộn trùng khơi
Người đi khắc khoải đời viễn xứ
Kẻ ở lầm than cảnh đọa đày
Hề, ta mời ta thêm chén nữa
Chưa cạn hũ sầu chưa thấy say
Bên thềm trăng xuống làm bầu bạn
Ta với trăng uống suốt đêm nầy
Hỡi người tráng sĩ mài gươm nhọn
Bỏ gươm vào vỏ ghé vào đây
Cùng ta nhấm cạn vài chén bạn
Ha hả cười cho thế cuộc nầy
Mai đây bùng dậy thời-đại-lớn
Kiếm cung ta thẳng một đường mây!
Bạch-Loan
|
|